“Tôm xào tim heo?” (*Từ sát nhân tru tâm đọc gần giống hà nhân trư tâm, hà nhân nghĩa là tôm còn trư tâm là tim heo)
Trương Phỉ ngơ ngác nhìn Tư Mã Quang, “Tư Mã Đại Học Sĩ, đây… đây có phải là tên món ăn sao?”
Tư Mã Quang bước lại gần, dù trên mặt có nụ cười nhưng ánh mắt sắc bén như thể nói, cậu đừng có giả nai trước mặt lão phu, chúng ta không phải chưa từng giao đấu.
Trương Phỉ ngượng ngùng ho một tiếng: “Có lẽ… có lẽ Tư Mã Đại Học Sĩ đang nói đến việc giết người tru tâm, điều đó cũng đúng, đã hạn chế quyền tranh tụng của ta, còn muốn đánh ta, quyết tâm tiêu diệt ta, quả thật là giết người tru tâm!”
Tư Mã Quang cười hì hì: “Đó không gọi là giết người tru tâm, mà là tự chuốc lấy khổ, không thể sống được. Ài… Lão phu làm việc chung với hắn bao nhiêu năm, mới phát hiện lòng dạ hắn lại hẹp hòi như vậy.”
Trương Phỉ cười nói: “Đều tại ta thân phận quá thấp, nếu cao hơn một chút, có lẽ đã không như vậy.”
“Haha!”
Tư Mã Quang cười lớn mấy tiếng, không phản bác: “Nếu cậu nhìn thấu như vậy, sao lại từ chối lòng tốt của Vương Giới Phủ?”
Trương Phỉ ngạc nhiên: “Cái gì từ chối lòng tốt?”
Tư Mã Quang nói: “Lão phu nghe nói Vương Giới Phủ vốn định tiến cử cậu vào triều, nhưng đã bị cậu từ chối, bao nhiêu người muốn làm quan mà còn không được, cơ hội tốt như vậy, sao cậu không trân trọng?”
Trương Phỉ ngẩn người, nửa thật nửa giả thở dài: “Ta không có công danh, không có gia thế, cho dù vào triều, e rằng chỉ có thể giúp người chạy việc, thà ở lại chốn thị phi tự do thoải mái còn hơn.”
“Tự do thoải mái?”
Tư Mã Quang lắc đầu: “Cậu đã đắc tội với nhiều người như vậy, e rằng rất khó mà tự do thoải mái!”
Trương Phỉ nói: “Nhưng vào quan trường, e rằng sẽ chết thảm hơn, viên đá bên cạnh nhà xí, tuy rằng vừa hôi vừa cứng, thỉnh thoảng còn vấp chân, nhưng không ai đi chạm vào nó. Cái chén sứ trên bàn, tuy rằng tinh xảo, đắt tiền, nhưng cuối cùng cũng khó thoát khỏi số phận bị vỡ, như cái chén sứ trong nhà Vương Tư Nông.”
Tư Mã Quang nghe xong thì cười hì hì, gật đầu: “Thực ra lão phu cũng có cùng quan điểm với ngươi, lão phu cũng cho rằng thân phận Nhị bút của cậu hiện tại phù hợp hơn, vào quan trường lại gò bó tài năng của cậu, không có lợi cho tương lai của cậu.”
Trương Phỉ có chút nghi hoặc: “Tư Mã Đại Học Sĩ từ khi nào lại quan tâm đến ta vậy?”
Tư Mã Quang liếc nhìn hắn, “Sao? Cậu cho rằng lão phu là người không biết lý lẽ? Hay là người nhỏ mọn?”
“Không dám.” Trương Phỉ lại hỏi: “Tư Mã Đại Học Sĩ cuối cùng đã công nhận phán quyết của vụ A Vân rồi sao?”
Hắn biết trong lịch sử, Tư Mã Quang luôn canh cánh trong lòng về vụ án này.
Đây cũng là ân oán giữa hắn và Tư Mã Quang.
Tư Mã Quang hừ một tiếng: “Cái này cậu đừng mơ tưởng, vụ A Vân, lão phu chỉ thua, nhưng không sai, cậu cũng chỉ thắng, mà không phải là đúng.”
Trương Phỉ chắp tay: “Cảm ơn Tư Mã Đại Học Sĩ đã hiểu, thực ra ta không phải muốn chứng minh mình đúng, ta chỉ muốn báo đáp ân cứu mạng.”
Tư Mã Quang cười gật đầu, “Lão phu biết, thực ra sau những việc xảy ra gần đây, lão phu cũng nhận ra, cậu không phải là người có tâm địa xấu, và ở tuổi còn nhỏ, đã có thể không sợ quyền quý, dám đấu tranh cho công bằng, thật sự rất hiếm có, cũng không lạ gì mà Hứa Trọng Đường lại coi trọng cậu như vậy.”
Con cáo già này có đang cho ta uống thuốc mê không? Trương Phỉ cười nói: “Tư Mã Đại Học Sĩ đột nhiên khen ta, ta thật sự không biết phải làm sao!”
Tư Mã Quang cười hì hì: “Mắng cậu cũng không phải, khen cậu cũng không phải, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Trương Phỉ vội nói: “Vậy thì vẫn là khen tốt hơn.”
Tư Mã Quang lại nói: “Thực ra về vụ Lý Tứ, còn có hạn chế quyền tranh tụng, cũng như vụ Vương Văn Thiện, lão phu đều ủng hộ cậu, đồng thời lão phu cũng hy vọng, cậu có thể phát huy tài năng của mình, để giúp đỡ nhiều người dân bị oan.”
Trương Phỉ trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc, nhưng lại thở dài: “Ta cũng muốn, chỉ là hiện tại ta ngay công đường cũng không vào được, làm sao có thể cho dân chúng lên tiếng.”
Tư Mã Quang liếc nhìn hắn.
Trương Phỉ cảm thấy có chút xấu hổ khi bị nhìn chằm chằm, “Tại sao Tư Mã Đại học sĩ lại nhìn ta như vậy?”
Tư Mã Quang cười hì hì nói: “Vương Văn Thiện đã bị đuổi khỏi kinh thành, mà ngươi vẫn chưa chịu buông tha, sáng sớm đã chạy đến đá một cú. Ban đầu hắn chỉ hạn chế quyền tranh tụng của cậu, nhưng cậu lại đi làm một khoản vay thế chấp, khiến hắn mất ngủ. Cậu có thể chịu đựng sự nhục nhã này, chắc hẳn cậu đã có được quyền tranh tụng, nếu chưa có, thì cũng sắp có rồi.”
Wow... con cáo già này đã quan sát ta bao lâu rồi? Trương Phỉ vội vàng nói: “Tư Mã Đại học sĩ quá coi trọng ta rồi, ta làm tất cả chỉ vì sinh tồn, không phải để gây sự.”
Tư Mã Quang nói: “Được thôi! Lão phu sẽ giúp cậu giành lấy quyền tranh tụng này, chỉ là việc nhỏ.”
“À? Cái đó, vô công bất thụ lộc, huống hồ việc nhỏ như vậy, ta không dám làm phiền Tư Mã Đại học sĩ.” Trương Phỉ cười ha hả nói.
Hắn muốn tự mình giải quyết mối hận này, nếu Tư Mã Quang giúp đỡ, thì sẽ không thoải mái. Quan trọng là hắn đã có quyền tranh tụng rồi, chỉ cần chờ thời điểm để cho họ một bất ngờ.
Tư Mã Quang chỉ vào Trương Phỉ, “Tiểu tử...!”
Hắn rõ ràng đang muốn kéo gần mối quan hệ với ta, mà ta có gì mà ông muốn? Không cần quan tâm, dù sao ta cũng không có gì để mất, nếu ông muốn kéo ta lại, thì ta sẽ lấy lợi ích trước đã.
Trương Phỉ không hề để tâm đến việc bị người khác lợi dụng, vì điều này chứng tỏ hắn có giá trị lợi dụng. Nhìn thoáng qua Tư Mã Quang, hắn thở dài: “Dù có lấy lại quyền tranh tụng, những gì ta có thể làm cũng rất hạn chế, có thể còn không đủ sống qua ngày.”
Tư Mã Quang hỏi: “Vậy cậu muốn làm gì?”
Trương Phỉ nói: “Thực ra ta luôn có một ý tưởng táo bạo, nhưng không dám thực hiện, nếu có sự ủng hộ của Tư Mã Đại học sĩ, thì ta sẽ không sợ nữa.”
Tư Mã Quang hỏi: “Ý tưởng gì?”
Trương Phỉ nói: “Tính thuế.”
Tư Mã Quang nhìn hắn với vẻ nghi ngờ, “Tính thuế?”
Trương Phỉ gật đầu nói: “Thực ra những vụ án hình sự, cả năm cũng không có mấy vụ, không quá nguy hiểm cho sự ổn định của đất nước. Nguyên nhân thực sự gây ra tranh tụng, vẫn là tiền, trong đó chủ yếu là thuế.
Ta muốn dựa vào hiểu biết của mình về luật thuế, chuyên giúp mọi người tính thuế, và cung cấp bảo đảm về mặt pháp lý, như vậy có thể giảm bớt gánh nặng cho người dân.”
Hắn nói rất mơ hồ, nhưng Tư Mã Quang vừa nghe đã hiểu, nếu kế hoạch này thành công, sẽ hạn chế hiện tượng thu thuế một cách tùy tiện.
Tức là xây dựng một bức tường trong dân gian.
Thật là hay!
Cũng rất phù hợp với tư tưởng chính trị của Tư Mã Quang.
Sau một hồi suy nghĩ, Tư Mã Quang ngẩng đầu nhìn Trương Phỉ với vẻ ngạc nhiên, “Đây là ý tưởng của cậu sao?”
Trương Phỉ gật đầu.
Tư Mã Quang lại hỏi: “Cậu nghĩ ra điều này như thế nào?”
Nói lớn ra, chính là tâm huyết với đất nước, muốn giải quyết những điều bất công trong thiên hạ.
Trương Phỉ ngượng ngùng nói: “Tađã nói rồi, Tư Mã Đại học sĩ đừng cười nhạo ta nhé!”
“Nói đi!”
“Những thương nhân lớn trên cõi đời này, hầu hết đều là địa chủ lớn, lý do rất đơn giản, vì đất đai có thể trồng lương thực, trồng dâu, mà thực phẩm và vải vóc thì ai cũng cần, không thể thiếu, ngoài ra, thuế cũng là điều không thể thiếu.”
“Thì ra là vậy!”
Tư Mã Quang lúc này mới ngộ ra, mọi người đều phải nộp thuế, nếu có một người đứng ra bảo đảm và còn thành công, thì không phải sẽ kiếm được rất nhiều sao, ngay lập tức không còn nghi ngờ gì nữa, cười hì hì nói: “Không ngờ cậu còn có tài kinh doanh.”
“Đâu có đâu có!” Trương Phỉ ngây ngô cười nói: “Chỉ là Tư Mã Đại học sĩ cũng biết, điều này không dễ dàng, nếu...!”
Chưa để hắn nói hết, Tư Mã Quang đã nói: “Lão phu nhất định sẽ ủng hộ cậu, lão phu mong rằng việc này sớm thành hiện thực.”
Giọng điệu rất kiên quyết.
Trương Phỉ vội vàng chắp tay nói: “Đa tạ! Đa tạ!”
Trong lòng lại thầm nghĩ, xem ra ông thật sự muốn kéo ta lại, mà rốt cuộc là vì tài năng của ta hay vì dung mạo...?
Tư Mã Quang liếc hắn một cái, đột nhiên hỏi: “À đúng rồi, có một việc lão phu luôn muốn hỏi ngươi, chỉ là chưa có cơ hội.”
“Không dám! Không dám!” Trương Phỉ vội nói: “Tư Mã Đại học sĩ có gì cứ việc sai bảo.”
Giọng điệu nghe đã khác hẳn.
Tư Mã Quang hỏi: “Cậu đã thuyết phục Vương Giới Phủ đồng ý giúp bảo lãnh khoản vay nhà như thế nào?”
Trương Phỉ ngẩn người, thật không ngờ Tư Mã Quang lại hỏi câu này, nói: “Tất nhiên là động chi lấy tình, hiểu chi lấy lý, việc vay nhà, quan viên có lợi, thương nhân có lợi, triều đình cũng có lợi, Vương đại học sĩ vì nước vì dân, sao lại có thể từ chối.”
Tư Mã Quang vuốt râu cười nói: “Lão phu không chỉ ra vấn đề lợi ích.”
“Vậy Tư Mã Đại học sĩ chỉ ra điều gì?”
“Theo lão phu hiểu về Vương Giới Phủ, hắn nên nghĩ đến việc triều đình tự làm, chứ không phải giao việc vay nhà cho thương nhân.”
Có vẻ như giữa những người đồng liêu không chỉ có thù hận trần trụi, mà còn có sự hiểu biết sâu sắc như phu phụ.
Trương Phỉ gật đầu nói: “Vương Đại học sĩ quả thật đã đề cập đến chuyện này.”
Tư Mã Quang vội hỏi: “Cậu lại thuyết phục hắn như thế nào?”
Trương Phỉ thật thà nói: “Đây là ý tưởng của ta, yêu cầu của ta là giao cho thương nhân làm, mặc dù Vương đại học sĩ có tính cách cứng đầu, nhưng cũng biết lý lẽ, nếu ông ta tiếp nhận ý kiến của ta mà không đồng ý điều kiện của ta, thì không phải là bậc quân tử.”
Tư Mã Quang vỗ đùi, phấn khởi nói: “Hóa ra là vậy!”
Trương Phỉ ngạc nhiên nhìn Tư Mã Quang, không hiểu sao lại phấn khởi như vậy.
Không biết rằng những ngày đó, Tư Mã Quang luôn suy nghĩ về vấn đề này, lúc đầu ông còn tưởng Vương An Thạch đã thay đổi, nhưng sau khi nhìn lại, thì không phải như vậy, vì thế ông đoán rằng ý tưởng này chắc chắn không phải do Vương An Thạch tự nghĩ ra, mà chính là của Trương Phỉ, ông lại rất tò mò không biết Trương Phỉ đã thuyết phục Vương An Thạch như thế nào.
Dù sao thì ông rất ít khi thuyết phục thành công.
Tư Mã Quang lại không chú ý đến ánh mắt của Trương Phỉ, hỏi: “Nếu cậu đồng ý với Vương Giới Phủ, có lẽ hắn sẽ cho cậuphần thưởng phong phú hơn?”
Trương Phỉ ánh mắt lóe lên, nói: “Ta có được ngày hôm nay, là nhờ ta không làm những việc hại nước hại dân, nếu việc này giao cho triều đình làm, thì chẳng khác gì tranh giành lợi ích với dân, mà lợi ích của dân chính là lợi ích của triều đình, nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền.”
“Nói hay lắm!”
Tư Mã Quang đột nhiên phấn khởi lên, “Lý do đơn giản như vậy, sao Vương Giới Phủ lại không hiểu.”
Trương Phỉ giả vờ không biết hỏi: “Câu này có ý nghĩa gì?”
“Hắn...”
Tư Mã Quang vẫy tay, “Điều này không liên quan đến cậu.” Nói xong, ông lại nhìn Trương Phỉ, ánh mắt tràn đầy sự khen ngợi, chỉ cảm thấy gặp nhau thật muộn, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay Trương Phỉ, “Chỉ cần cậu ghi nhớ những gì đã nói hôm nay, lão phu nhất định sẽ ủng hộ cậu.”
Trương Phỉ vội nói: “Đa tạ Tư Mã Đại học sĩ.”